Hố đen (26)

Chương 26: Cuộc sống nơi Cấm Thành (2)

Cảnh vệ tóc xám chậm rãi xoay người, nhìn Ethan chòng chọc: “Công trường xây dựng? Công trường nào?”

Lưng Ethan đổ mồ hôi lạnh, làm sao hắn biết có bao nhiêu công trường xây dựng? Hắn đành đáp bừa: “Tôi không rõ, Samuel bảo tôi đi.”

“Jonathan Samuel?” Cảnh vệ tóc xám nhìn xoáy vào hắn, nhếch một bên khóe miệng rồi bảo mấy cảnh vệ còn lại: “Đi xem xem thế nào.”

Khi đám người bước ngang qua Ethan, hắn vẫn đứng đó như trời trồng. Tay cảnh vệ tóc xám dừng chân đứng bên phải hắn, thấp giọng cười: “Tốt nhất là đừng để tao phát hiện mày lừa tao đấy.”

Ethan cảm thấy một luồng khí lạnh chạy lên từ dưới chân khiến toàn thân hắn sởn gai ốc. Trong phút chốc, hắn chợt nghĩ hay là lập tức khai ra sự thật rồi quỳ rạp xuống xin chuộc tội, nhưng chút khí phách cuối cùng đã giữ cho hắn không đầu hàng. Tiếng bước chân rầm rập xa dần, Ethan lật đật lê đôi chân cứng đờ đi đến chỗ Typhon.  

Khuôn mặt thanh tú quen thuộc cúi gằm, mí mắt yếu ớt cụp xuống. Cơ thể anh ta chi chít vết bầm tím: có chỗ do bị đánh bằng gậy, có chỗ còn hằn những dấu răng đáng ngờ, giữa hai chân là một đống lộn xộn. Trái tim Ethan như thắt lại, khó chịu vô cùng. Cảm xúc thương xót xen lẫn nỗi oán hận với đám cảnh vệ khiến hốc mắt hắn nóng bừng. Hắn tức tốc kéo một chiếc ghế mất lưng tới rồi đứng lên, cởi trói hai tay cho Typhon.

Hai chân Typhon không tài nào chống đỡ thân thể, anh ta kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã nhào. Ethan vội vã leo xuống ghế. Đôi tay hắn ngần ngừ chốc lát trước cơ thể lấm lem vết bẩn và mồ hôi của Typhon, nhưng sau rốt vẫn đỡ anh ta đứng dậy.

“Anh thế nào, có đi được không?” Cả hai không có nhiều thời gian, cần phải rời khỏi đây trước khi đám cảnh vệ giận dữ quay lại tính sổ.

Typhon khẽ gật đầu, gần như dùng hết sức bình sinh níu vai Ethan đứng lên. Ethan thật sự cũng chẳng biết phải làm gì, một nơi như Cấm Thành liệu có bệnh viện không đây? Hắn lưỡng lự đôi chút, cuối cùng vẫn quyết định đưa Typhon về phòng mình và Samuel trước.

Tuy là Omega nhưng dù sao Typhon vẫn là đàn ông. Suốt dọc đường Ethan vừa dìu vừa ôm anh ta, lúc về đến nơi thì bộ đồ sạch sẽ đã ướt sũng mồ hôi. Hắn đỡ Typhon lên chiếc giường gỗ cứng đến ga trải giường cũng chẳng có, sau đó lấy nước vào chậu rửa mặt giúp anh ta rửa vết thương. Typhon xuýt xoa liên hồi, cơ bắp gồng cứng vì đau. 

Ngay đến các phi nhân có lẽ cũng sẽ không hủy hoại một Omega tới mức này. Những cảnh vệ vốn là công dân hợp pháp đó tại sao lại làm ra một việc như vậy? 

Một nơi như Cấm Thành quả thực hoàn toàn không thích hợp với Omega. Trong tâm trạng nặng trĩu, Ethan thở dài một hơi.

Không đành lòng nhìn Typhon trần truồng co ro, hắn định lấy quần áo của Samuel, song lại sợ mình lấy quá nhiều sẽ khiến y tức giận. Hắn sực nhớ tới những phi nhân cùng tham gia nhiệm vụ Địa Cầu Đỏ mà không thể trở về, trong số đó có mấy kẻ cũng sống ở tòa nhà này. Nghĩ đoạn, hắn tức tốc lao ra cửa, lần lượt đi tìm từng phòng một. Đồ đạc của những người nọ hầu như đã bị chia chác hết, may mắn thay hắn tìm được vài bộ quần áo và một chiếc chăn ở căn phòng cuối cùng dưới tầng một. Mừng rỡ lên lầu với mớ đồ đạc chất đầy trên tay, hắn chợt nhận ra mình cũng đã nhanh chóng trở nên giống với bao kẻ khác, vội vội vàng vàng lấy đồ của “người chết” mà chẳng hề thấy áy náy chút nào.

Mặc quần áo và đắp chăn tươm tất cho Typhon xong, Ethan thả mình xuống giường Samuel và thở phào nhẹ nhõm. Nhìn thân hình không đơn thuần chỉ bất tỉnh mà là đang ngủ say sưa trên giường mình, lúc này hắn mới dần thấy sợ.

Tay cảnh vệ tóc xám đã biết hắn cùng hội cùng thuyền với Samuel, liệu gã có đến gây rắc rối cho hắn hay cho Samuel không?

Cảm giác bất an ngày càng mãnh liệt, hắn bắt đầu đi qua đi lại trong phòng. Hiện giờ hắn đã phần nào hối hận vì cứu Typhon. Thân mình còn chưa lo xong, cứ thích nổi máu yêng hùng làm gì cơ chứ?

Lúc ấy khi nghe thấy tiếng kêu cứu, lẽ ra hắn không nên chạy đến. Nếu không tới đó, hắn sẽ không bị Typhon trông thấy; hắn cũng sẽ không biết Typhon đang ở đây để rồi phải lo lắng hoang mang như hiện tại. Nhưng việc đã đến nước này, dẫu hối hận cũng chẳng kịp nữa.

Có tiếng rên nho nhỏ phát ra từ trên giường. Ethan ngó sang, phát hiện Typhon đang chậm rãi hồi tỉnh. Trong một tích tắc, dường như anh ta vẫn là nghiên cứu viên Cục Năng lượng lạnh lùng cao ngạo ngày nào. Nhưng rồi trạng thái vô thức ngây dại dần tan biến, nhường chỗ cho nỗi sợ hãi tột độ mau chóng tràn ngập trong ánh mắt. Cơ thể anh ta run lên cầm cập, cuống quýt muốn ngồi dậy. Kế đến, anh ta trông thấy Ethan.

Họ nhìn nhau trong chốc lát. Ethan nhìn vẻ kinh sợ trong mắt đối phương lắng xuống, thế vào đó là nỗi hoan hỉ khôn xiết.

“Ethan Eldridge!!! Tôi còn tưởng mình nằm mơ!” Anh ta chìa tay về phía hắn, tựa như muốn nắm giữ một người thân đã rất lâu không gặp. Ethan hơi chờn chợn trước sự nhiệt tình ấy, bởi trước kia ở Cục Năng lượng mặc dù hai người từng nói chuyện, song mối quan hệ chỉ dừng ở mức xã giao bình thường. Cá tính Typhon kiêu hãnh, hiếm khi thể hiện những cảm xúc mãnh liệt.

Ethan do dự bắt tay Typhon rồi ngồi xuống mép giường. Typhon siết tay hắn chặt tới mức đau thấu xương cốt. Ethan cười khổ: “Anh nhéo nữa là tôi gãy xương đây này. Bình thường người ta tưởng mình nằm mơ thì phải tự nhéo bản thân chứ, anh nhéo tôi làm gì?” 

Như thể bấy giờ mới hiểu ra, Typhon vội vàng thả lỏng, nhưng vẫn nắm tay hắn không rời, tựa hồ sợ hắn chạy đi mất: “Sao anh lại ở đây? Anh đến đây thanh tra à?”

Lần này Ethan bị chọc cười thực sự. Hắn xòe tay: “Anh nhìn xem, trông tôi giống người đi thanh tra lắm hả?”

“Họ cũng tống anh vào đây sao?!”

Ethan gật đầu. “Tiết lộ bí mật Dự án Số Không cho một tay gián điệp ba mang, tội phản quốc.” 

“Nhưng chẳng lẽ Cục trưởng không nói giúp anh?”

“Ông ấy giữ mình còn khó, nào còn dư hơi lo cho tôi.”

Typhon gật đầu, cặp mắt lơ đễnh luôn có vẻ gì đó hoảng hốt. Dường như anh ta không nghe thấy Ethan nói gì.

“Thế nào mà anh lại trêu vào mấy gã cảnh vệ đó?” Dẫu biết người đồng nghiệp cũ hẳn sẽ không muốn nói về cơn ác mộng kinh hoàng vừa trải qua, song Ethan vẫn phải hỏi rõ ràng. Trước khi Samuel về, hắn nhất định phải biết mình vừa đụng phải rắc rối lớn cỡ nào.

Thế nhưng Typhon chỉ cắn chặt môi, tỏ vẻ không muốn nói chuyện. Ethan chăm chú nhìn cổ anh ta, quả nhiên thấy hai dấu răng hằn sâu, rướm máu.

Cưỡng ép đánh dấu… Với tính cách của Typhon, chắc chắn sẽ không chấp nhận việc này, vậy rất có khả năng là đã chọc giận tên cảnh vệ tóc xám? Trái tim Ethan chùng xuống. Tự tiện đưa Omega đã bị đánh dấu đi là hành vi mà đám Alpha ghét nhất. Nếu còn biết thức thời, hắn nên mau chóng trả Typhon về ngay bây giờ…

Thế nhưng sau cùng, hắn vẫn không thể đứng nhìn một người từng là bằng hữu bị chà đạp mà nhắm mắt làm ngơ.

Đã đến giờ tan tầm, phố xá bắt đầu đông đúc. Tiếng ồn ã ngoài hành lang mỗi lúc một lớn, những bước chân nặng nề nện xuống khiến sàn nhà khẽ rung bần bật. Chẳng bao lâu sau, cửa phòng kẽo kẹt mở ra. Samuel bước vào, người phủ đầy bụi bặm, trong miệng còn ngậm điếu thuốc. Y thuận miệng lên tiếng hỏi Ethan: “Chú mày ở lì trong này thật đấy…”

Chưa kịp thốt ra từ cuối, y đã trông thấy Typhon ngồi trên giường với nét mặt kinh hãi, cuộn chặt mình trong tấm chăn.

“Mày là thằng bỏ mẹ nào?”

Ethan đẩy kính mắt, thấp giọng trả lời thay Typhon: “Đồng nghiệp trước kia của tôi ở Cục Năng lượng. Anh ấy gặp một chút rắc rối…”

Samuel quắc mắt nhìn Ethan, lửa giận hừng lên trong mắt: “Chú mày không thể ngồi yên một ngày mà không đem đàn ông vào phòng à?! Lần trước là Alpha, bây giờ lại là Omega, đúng là bèo tép gì cũng vơ vào người.”

Ethan quả thực không thể tin vào tai mình. Hắn trợn trừng đôi con ngươi xanh lục, không kìm được chửi thề: “Mẹ nhà nó, đây đưa đàn ông vào phòng cả ngày lúc nào?!”

Samuel đảo mắt, ra vẻ mặc kệ hắn. Ethan tức đến tái mặt, song lại vô phương phản bác. Dù sao trên người hắn vẫn còn đang mặc quần áo của Samuel, ăn của chùa ngọng miệng, lúc này ngoài tức giận ra hắn cũng chẳng thể làm gì.

Song đúng lúc này, Samuel bỗng như sực nhớ ra điều gì, đột ngột xoay người ghì vai Ethan: “Chú mày bảo nó gặp rắc rối, không phải là rắc rối liên quan đến “sếp phó” Đầu Xám đấy chứ?”

“Sếp phó nào?”

“Là người có quyền lực thứ hai sau cảnh vệ trưởng Schneider – đại đội trưởng đội cảnh vệ khu vực phía Đông, Maxim Ivanovich Vasiliev. Cái tay tóc xám ấy.”

Thấy Ethan tức khắc mặt cắt không còn giọt máu, Samuel trừng mắt nhìn hắn hồi lâu bằng ánh nhìn không rõ là giận dữ hay bất lực. Cuối cùng, y thở dài nói: “Bảo sao tự nhiên hôm nay hắn mang theo bộ sậu đến dạo quanh công trường, trông rõ là có chủ ý. Hóa ra là vì cái đồ thư kí chán sống chú mày lại nhúng mũi vào việc của người khác.”

Ethan nuốt nước bọt: “Hình như anh khá thân với cảnh vệ trưởng Schneider nhỉ? Liệu có thể bảo anh ấy…”

“Sau vụ việc nguy hiểm trên Địa Cầu Đỏ, ai mà biết hắn có quay về tiếp tục làm cảnh vệ trưởng hay không. Chú mày quên à, hắn không trở lại đây cùng lúc với chúng ta. Hiện giờ Đầu Xám chính là thống lĩnh khu vực phía Đông này. Chú mày cũng gớm mặt lắm, chỉ là một thằng Beta quèn mà cũng dám cướp người trong tay thống lĩnh.” Samuel cởi chiếc áo bẩn, ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất rồi lấy chân dụi tắt. “Hoặc là chú mày khẩn trương đưa người về, hoặc là tranh thủ thời gian viết di chúc đi.”

Ethan quay đầu liếc nhìn Typhon nãy giờ vẫn giữ im lặng, thấy vẻ tuyệt vọng trên mặt anh ta sau những lời Samuel nói. Ánh mắt anh ta thất thần, mười đốt ngón tay siết chặt tấm chăn đến trắng bệch.

Ethan muốn điên cái đầu. Trong một khoảnh khắc, hắn bỗng ước mau mau được nhận một nhiệm vụ mười điểm nữa rồi đi chết quách cho xong. Hắn ghé lại gần Samuel, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được: “Các anh đều là Omega, sống trong Cấm Thành này chẳng dễ dàng gì, không thể nghĩ cách giúp anh ấy chút đỉnh sao?”

“Chú mày coi anh là chủ tịch Hội Liên hiệp Omega chắc, cứ là Omega thì anh mày đều phải lo hộ à?” Samuel nóng nảy đá văng đôi giày vừa cởi. “Nếu chú mày không sợ chết thì mai đưa nó ra bệnh xá đi, chỗ nào có bọn người tình nguyện thích đi vận động quyền cho phi nhân ấy. Ăn may gặp được đám đó thì Đầu Xám trước mắt cũng không động vào nổi.”

Ethan khẽ thở hắt ra, đang định nói cảm ơn thì nghe Samuel lạnh lùng hừ một tiếng: “Nghe đâu đắc tội với Đầu Xám còn đáng sợ hơn cả đắc tội với Schneider, chú mày tự đi mà làm, đừng có kéo anh đây xuống hố.”

Tối đó Typhon ngủ trên giường Ethan, thành thử hắn không còn chỗ để ngủ. Liếc thấy hắn cứ ngồi dựa lưng vào tường mà định qua hết đêm nay, Samuel bèn nằm lùi qua một bên, vỗ vỗ chỗ trống: “Ê, thư kí.”

Ethan thoáng nhìn chiếc giường chẳng mấy rộng rãi, vội lắc đầu: “Không cần đâu, thế này là được rồi.”

Samuel đột nhiên nổi cáu, hai mắt long sòng sọc, dù trong bóng tối vẫn nhìn ra được vẻ khó chịu: “Õng ẹo cái đếch gì, dẹp cái điệu bộ ga lăng rởm của bọn Beta nhà chú mày đi.”

“… Như vậy không ổn lắm…”

“Lúc leo lên giường thằng cha tư tế bảnh chọe ấy thì sao không thấy không ổn?”

“Anh nói nhỏ giọng giúp! Hai chuyện đâu giống nhau!” 

“Cái đĩ mẹ thế có qua không?”

“…”

Sau một hồi sột soạt, Ethan thận trọng cuộn người nằm sát mép giường, toàn thân không mấy thoải mái. Nhiệt độ cơ thể cao hơn so với người bình thường của Samuel truyền tới qua lớp quần áo chăn đệm; một vệt hương xạ hương thuộc về Omega vốn bị mùi Alpha che lấp cũng theo đó vấn vít không tan. 

Nhưng dù ngửi được chút hương phảng phất ấy thì vẫn rất khó để liên hệ Samuel với một Omega – nhất là khi đem so sánh với Typhon nằm chếch phía đối diện. Ethan không khỏi nảy sinh một cảm giác nể phục trước người đàn ông cao lớn cạnh mình.

“Ê, thư kí, thế cuối cùng là Cục Năng lượng của các chú gặp phải chuyện gì? Cả Cục xộ khám tập thể à?” Giọng nói ngái ngủ của Samuel bỗng lọt vào tai khiến Ethan đờ ra một hồi vì chưa kịp phản ứng.

“… Tôi không nói được.”

“Ha ha ha ha…” Tiếng cười trầm thấp vang lên khiến cả chiếc giường cũng nhè nhẹ rung theo. “Đã thành phi nhân rồi mà vẫn còn định giữ bí mật cho quốc gia hả?”

Ethan ngẫm nghĩ một lát, thấy y nói rất có lí, đến mức chẳng có cách nào phản bác. 

“Anh biết cũng đâu có gì tốt.” Ethan trở mình, quay lưng về phía anh chàng Omega. Kí ức hắn trở về với tòa nhà Cục Năng lượng bóng bẩy hoành tráng tọa lạc ở trạm không gian số Ba, cũng như trung tâm nghiên cứu bí mật nằm sâu dưới lòng Sao Hỏa. Một cơn ớn lạnh thoảng qua khiến hắn khẽ rùng mình. 

Từ khi Cục Năng lượng nhận lệnh xây dựng trạm nghiên cứu ngầm và máy gia tốc hạt trên Sao Hỏa để chuẩn bị cho Dự án Số Không, hắn vẫn luôn cảm thấy bất an. Cho tới lúc ấy Dự án Số Không vẫn chỉ là một ý tưởng của nhân loại, chưa có khả năng hiện thực hóa; song người Eve đã cung cấp một thứ khiến kế hoạch đó trở nên khả thi. Sau khi dự án thành công, một nguồn năng lượng mới mà Liên minh Trái Đất độc quyền sở hữu sẽ ra đời: không những có thể được ứng dụng vào nghiên cứu và phát triển tàu vũ trụ đường dài ngoài Ngân Hà, mà còn có thể sử dụng để chế tạo những loại vũ khí khủng khiếp, có khả năng thôn tính các hành tinh. 

Bây giờ nghĩ lại, vật chất lạ mà người Eve cung cấp có lẽ cũng bắt nguồn từ quả trứng của Thần Trật tự. 

Giờ đây thông qua Roland, Liên minh Ophiuchus đã nắm được rất nhiều tư liệu chủ chốt về Dự án Số Không. Vậy dự án liệu còn tiếp tục được không? Nhìn vào cảnh ngộ của Typhon thì chỉ e ngày nó bị ngừng lại chẳng còn xa. 

Đối với toàn bộ Ngân Hà, phỏng chừng đây là một chuyện tốt.

Vừa nghĩ đến người Eve, hắn không kìm được nhớ tới người đàn ông với mái tóc vàng óng và vành tai nhọn, rồi lại liên tưởng đến cái đêm nôn nao rạo rực ấy. Hắn nhè nhẹ kéo chăn, muốn để da thịt hạ nhiệt.

Nghĩ tới việc cả đời này có lẽ sẽ chẳng bao giờ gặp lại Tanisiel, ngay tới cơ hội nói lời tạm biệt cũng không có, trong lòng Ethan thoáng ngẩn ngơ. Chính trong nỗi ngẩn ngơ ấy, hắn chìm vào giấc ngủ đêm thứ hai ở Cấm Thành.  

Tác giả có lời muốn nói: Chắc tầm chương sau hoặc sau nữa là tư tế sẽ tái xuất nha ~

-Hết chương 26-

Bình luận về bài viết này